> Không có chuyện chuột cống trong nồi hủ tiếu gõ
Ngày bé ở ngoài Bắc chỉ khi nào ốm tôi mới được mẹ cho ăn mì tôm, những ngày mưa lụt, nấu một nồi cơm trắng pha loãng một gói mì tôm với nước sôi để chan cơm thay canh vẫn đánh bay mấy bát. Những ngày đi học lén lút bẻ vụng một góc gói mì tôm trần của mẹ mang vào lớp là đã xôn xang cả đám con gái giờ ra
Du lịch phát triển mạnh về nhiều mặt đặc biệt làm tắm biển. Thí dụ: Bờ biển Florida, hòn đảo Hawaii, bờ biển California. Du lịch trượt tuyết, leo núi và thác nước như Colorado, ven dãy núi Coocdie... Du lịch trên thuyền lớn cũng khá phát triển. Khách du lịch về đây từ khắp nơi trên thế giới khá đông.Du lịch Nha Trang cũng là một sự chọn lựa du lịch thú vị cho những vị vị khách thích biển.
Chơi.Đám con trẻ quê nghèo chưa bao giờ dám mơ đến phở. Lớn lên khi chân ướt chân ráo vào Sài Gòn, tôi chưa biết hủ tiếu gõ là gì cả. Các chị trong phòng rủ đi ăn cũng không dám đi dù hủ tiếu ngày ấy 2.000 đồng một tô, mà để dành tiền đi xe buýt. Một lần, theo các chị đi mặc áo thú quảng cáo cho sữa chua, lãnh 200.000 đồng bạc công tôi cùng các chị đi “ ăn chơi xả láng” ở quán hủ tiếu đầu hẻm.
Hôm ấy mưa, nước ngập đến mắt cá chân, mấy chị em hai tay cầm hai chiếc đũa gõ gõ vào nhau háo hức chờ chị chủ bưng tô hủ tiếu thơm lừng, thịt trắng nõn, lá hành lá hẹ thơm phức. Ngồi trên mấy chiếc ghế nhựa vuông, chân đặt trên mấy hòn gạch chỉ hít hà hương thơm lựng từ tô hủ tiếu, tóp mỡ giòn giòn, nước ngọt lịm tê người đi, quên cả đôi chân đang mấp mé trên những viên gạch nhỏ. Ăn xong tô trước nhất vẫn thòm thèm, gọi ngay tô nữa. Đó là lần trước nhất tôi tự cho phép mình xa xỉ. Ăn xong, mấy chị em khoác vai nhau về, tô hủ tiếu trở thành món tủ khi một người trong phòng vừa lãnh lương gia sư, nhận du lich vung tau tiền phát tờ rơi quảng cáo hay vừa được lãnh nhuận bút xong.
Những hôm lành lạnh, ngồi ở thềm hít hà mùi nước lèo hấp dẫn, dưới ánh đèn vàng vọt của con hẻm nhỏ thấy cuộc sống sao mà
Theo Tổ chức Du lịch Thế giới ( World Tourist Organization ), một tổ chức thuộc Liên Hiệp Quốc, Du lịch bao gồm tất cả mọi hoạt động của những người du hành, lưu trú, trong mục đích tham quan, khám phá và tìm hiểu, trải nghiệm hoặc trong mục đích nghỉ ngơi, tiêu khiển, thư giãn; cũng như mục du lich da nang đích hành nghề và những mục đích khác nữa, trong thời kì liên tiếp nhưng không quá một năm, ở bên ngoài môi trường sống định cư; nhưng loại trừ các du hành mà có mục đích chính là kiếm tiền. Du lịch cũng là một dạng nghỉ ngơi năng động trong môi trường sống khác hẳn nơi định cư.
Bình yên. Người bán cũng nhẹ nhàng, dễ mến bởi loanh quanh mấy con hẻm nhỏ, hẻm nào cũng có xe hủ tiếu. Phải giữ khách bằng nụ cười niềm nở chứ. Dù khách hàng hầu như toàn là sinh viên, những người cần lao nghèo, dù tô hủ tiếu chỉ có ngàn đồng thì vẫn đầy đủ chanh, tương, khăn giấy…Tốt nghiệp
Du lịch là đi du lịch để vui chơi, tiêu khiển hoặc nhằm mục đích kinh doanh; là việc thực hiện chuyến đi khỏi nơi cư trú, có tiêu tiền, có thể lưu trú qua đêm và có sự trở về. Mục đích của chuyến đi là giải trí, nghỉ dưỡng, thăm thân nhân, công tác, hội nghị khách hàng hay du lịch khen thưởng, hoặc nhằm mục đích kinh doanh. Các Tổ chức Du lịch Thế giới định nghĩa khách du lịch như những người "đi du lịch đến và ở lại ở những nơi bên ngoài nơi cư trú thường xuyên của họ trong hơn 24 giờ và không quá một năm liên tục cho giải trí, kinh doanh và các mục đích khác không liên đến những viên chức hướng dẫn viên du lịch của tổ chức thực hiện việc du lịch đó."
Ra trường, đi làm tôi biết thêm hủ tiếu Nam Vang, đắt gấp năm lần, biết Phở 24, biết bánh canh Trảng Bàng, bánh canh ghẹ Cầu Bông, nhưng cái vị ngọt của hủ tiếu gõ thì vẫn chưa quên được. Có những sáng ngủ lười không kịp đi chợ, tối đi làm về trễ vẫn ghé qua xe hủ tiếu đánh bay cả hai tô.Chị hủ tiếu nhớ mặt còn hỏi: "Sao mấy bữa nay không thấy?" hay "Hôm này ra muộn thế, nước đáy nồi hơi mặn, em có ăn không?". Tôi gật đầu, chị làm cho tôi một tô nhiều mì cho đỡ mặn rồi cũng dùng cái vá nhôm vét nốt chút nước còn sót lại vào tô xì xụp húp…
hiếm đi chợ vẫn gặp chị lụi hụi lựa xương heo, vẫn nụ cười hiền khô giọng nói chân phương xứ Quảng, chợt thương sao những con người bé nhỏ đêm đêm luồn lách vào từng con phố nhỏ, những xóm trọ sinh viên nghèo vừa gõ lách tách vừa í ới “hủ tiếu đê”, thương những tấm lưng cong hặm hụi đẩy chiếc xe lóc cóc bàn ghế, bát đũa đêm đêm tất tả đi về.
HOÀNG HIỀN (TP.HCM)
0 comments:
Post a Comment