Đến Đồng Cao say cảnh chẳng muốn về.

Monday, August 26, 2013 0 comments

Xế cười rất tươi yên ủi: “Không sao đâu em, nếu em rơi khỏi xe thì tối nay anh sẽ ăn thịt gà hộ em”.

Bữa tối BBQ gồm có thịt gà, thịt lợn đã tẩm ướp, xúc xích, ngô, khoai, cá chỉ vàng. Một kinh nghiệm nhỏ mách bạn là chỉ có 50 ngàn đồng/bó củi to, nên bạn đừng tiếc mà chỉ mua 1 bó. Phượt ký của Chalg. Sương sớm chưa tan long lanh trên ngọn cỏ, tiếng mõ trâu lóc cóc theo mỗi nhịp chân chúng bước… Có những buổi rạng đông chẳng hề vội vã.

Cậu bé mục đồng rất dễ thương mà tôi gặp trên Đồng Cao. Thỉnh thoảng, mọi thứ cứ thoảng qua như vậy, nhẹ nhõm nhưng cũng đủ lắng đọng. Đến lúc này, tôi mới thấm thía cái lạnh Đồng Cao, mà vì chủ quan, lại nghĩ đang mùa hè, nên không mang theo áo khoác.

Chúng dập dờn bay lượn xung quanh, mạnh bạo nghỉ chân trên vai, trên cánh tay chúng tôi mà chẳng hề ngại ngần. Các xế đành dừng lại hỗ trợ, người dắt người đẩy. Chọn một tảng đá bằng phẳng, tôi nằm đếm sao. Chúng tôi quây quần bên đống lửa bập bùng. Tôi ngồi nhăn nhó đằng sau vì đường xóc, vì nắng, vì sợ bất cẩn mà rơi ra khỏi xe. Biển mây rập ràng gợn sóng. Một nhóm dựng lều, một nhóm đốt lửa.

Những con đường mòn đất đỏ, những tảng đá bề bộn chứa trong mình những truyền thuyết ly kỳ về lịch sử nơi đây. Khi rẽ vào Đồng Băm (Bắc Giang), cả đoàn đi qua vài cái ngầm nước. Bởi đêm Đồng Cao lạnh lắm, nếu không đốt lửa, chắc ngày hôm sau sẽ tím tái mặt mày vì không đủ ấm. Qua con dốc thứ nhất, đường dễ nhằn hơn đôi chút, chúng tôi lại leo lên xe.

Đồng Cao sẽ chỉ còn là giấc mơ thái hoà mà giữa những ngổn ngang toan lo, chúng tôi thầm ước được quay trở lại, với đêm ngàn sao và bình minh mây trắng. Cảm giác ấm áp đến lạ kỳ… có nhẽ đó là bữa ăn ngon nhất trong đời tôi, khi vừa nhâm nhi những miếng thịt nóng sốt, chuyền tay nhau những chén rượu ngọt mềm môi, rồi hào hứng san sẻ những vui buồn nhỏ nhặt. Cứ mua 3 bó, kiểu gì cũng đốt hết.

Trùm cái khăn rằn ngồi co ro, một cậu bé trong đoàn rất ga lăng cởi áo khoác: “Chị mặc đi cho đỡ lạnh”. Lũ bướm đậu trên cánh tay. Vừa hay, thấy có topic rủ rê đến Đồng Cao cắm trại cuối tuần, chẳng kịp nghĩ suy tôi đăng ký ngay, như sợ lỡ hẹn với vùng cao nguyên giữa đồng bằng ấy. Xuất phát lúc 12 giờ 30, Hà Nội từ giã chúng tôi bằng cái nắng gay gắt giữa trưa hè, bỏng rát.

Ổ gà, ổ trâu giăng như thiên la địa võng. Đứng trên đỉnh đồi cao, tự huyễn hoặc bản thân rằng đó là nơi gặp gỡ của đất trời. Con suối nhỏ lắt léo chạy dọc theo đường, chúng tôi đùa nhau, thế này thì không lo chết khát.

Vừa ngắm sao, vừa hát vu vơ. Chỉ thương một bạn trong đoàn, chở thùng thực phẩm nhẹ bỗng sau xe, nhưng vì chưa có kinh nghiệm xử lý với những đoạn offroad mà chẳng thể vượt qua được con dốc ngắn. Một bầu trời sao lóng lánh hiện ra trước mặt. Nghe tiếng gió vi vu, nghe bình yên đang khẽ chạm vào trái tim. Những ánh sáng lung linh trên nền trời nhung đen mượt mà. Lên tới Đồng Cao khi trời đã nhá nhem tối, gửi xe ở một lán trại dưới chân đồi, chúng tôi uể oải leo lên một khoảng đất rộng để dựng trại.

Nếu bạn muốn một lần thử cảm giác lũ bướm ríu rít xung quanh như Hàm Hương công chúa, đến Đồng Cao đi, biết đâu say cảnh chẳng muốn về. Mà lạ thường lắm nhé, lũ bướm ở Đồng Cao quấn người vô cùng.

Đồng Băm xinh xắn đánh lừa cảm nhận của chúng tôi về Đồng Cao, cứ ngỡ đường sẽ dễ đi lắm. Những vạt cỏ xanh non trải dài bất tận, những bụi hoa sim tím, hoa mua đất, và cả những loài hoa dại tôi chẳng biết gọi tên, tuần tự được ánh nắng ban mai đánh thức, làm sáng bừng sinh khí.

Bạn tôi nói đúng, bầu trời gần lắm, nghe đâu chỉ với tay thôi là đã chạm được tới các vì sao. Tôi san sớt chỗ nằm “ngàn sao” với hai cô bạn. Ấy thế mà hết dốc, tử tế ngồi sau xế, hình tượng anh hùng khi nãy trôi tuột khi xế thỏ thẻ: “Xe thực phẩm mà không lên được dốc thì tối nay lấy gì mà ăn”.

Nào ngờ, đoạn đường offroad trêu ngươi hiện ra trước mặt. Biển mây bập bềnh. Lại một lần nữa, tôi bị “say” cái vẻ đẹp mộc mạc mà tinh khiết nơi đây.

Càng gần tới xã Thạch Sơn (Bắc Giang), đường càng xấu. Rạng đông không cấp. Có hai bà cháu người dân tộc thoăn thoắt đi theo, mời chúng tôi mua củi. Trong một phút giây mà mãi đến sau này tôi cũng không thể quên được, đó là khi vệt sao băng rơi ngang tầm mắt. Và ngay khi ngẩng mặt lên bầu trời đêm, cả bọn ngỡ ngàng trước vẻ đẹp thần hiệu của thiên nhiên.

Đoạn offroad khi xế hỗ trợ đẩy xe. Chưa đến mùa mưa mà nước đã ngập nửa bánh xe. Chúng tôi leo lên những ngọn đồi cao hơn, thu gọn Đồng Cao trong tầm mắt. Tôi chợt nghĩ: “Offroad đúng là nơi biểu đạt tinh thần đoàn kết, các xế nhà mình tốt bụng tuyệt vời”.

Chúng tôi thưởng cho bản thân những phút “sống chậm” hiếm hoi như thế, để ngày mai thôi, lại tất bật với guồng quay gấp của cuộc sống. Vẻ đẹp ma mị mà dịu dàng đến lạ. Cả đoàn thẳng hướng quốc lộ 1 tới Bắc Ninh, qua Bắc Giang. Đồng Cao đúng là đỏng đảnh, muốn chinh phục "nàng", người ta phải nặng nhọc biết bao nhiêu. Tưởng đâu phải lang thang lên núi rừng Tây Bắc mới gặp, ấy mà nó đang ở đây, ngay trước mắt chúng tôi, những kẻ thành thị vốn chỉ quen ngủ nướng, quen với những bức tường bê tông.

Tôi chẳng kịp ước gì. Ánh nắng rạng đông dịu nhẹ đánh thức cả một vùng núi đồi đang ngủ say.

Nhưng vì đã mua từ dưới lán trại, nên chúng tôi đành từ khước. Xế thì thương: "Thôi cứ ngồi yên anh đưa lên dốc" nhưng phần vì cảm thông, phần vì sợ ngã, nên tôi quyết định xuống đi bộ. Dốc cao, khúc khuỷu, đá sỏi ngổn ngang.

Đoạn offroad chưa đầy 10 km mà chúng tôi vật vã cả tiếng mới vượt qua.

0 comments:

Post a Comment

 

©Copyright 2011 Du lịch nha trang